Ít phút sau nửa đêm ngày 27 tháng Năm
1961, trên bầu trời vùng núi non tỉnh Sơn La xa nhất về hướng tây bắc miền Bắc
Việt Nam, mặt trăng. Mặt trăng sáng tỏ, soi rõ chiếc phi cơ cũ từ thời Đệ Nhị
Thế Chiến, hai động cơ C-47 (Dakota). Chiếc phi cơ xuống thấp trên bầu trời khu
vực Phú Yên, một điểm nhỏ trong quân Mộc Châu, hướng đông bắc thủ đô cng sn
Pathet Lào ở Sầm Nứa.
Bốn bóng đen nhẩy ra khỏi chiếc phi cơ, bung những cánh dù ra, từ từ đáp xuống cánh rừng có cây cối cối che phủ những ngọn đồi. Bốn quân nhân biệt kích toán Castor trở về nơi sinh thành, vùng đất quê hương của họ.
Trong buồng lái phi cơ, một viên sĩ quan Không Quân sau này sẽ nổi tiếng, Nguyễn Cao Kỳ kéo cần lái cho chiếc phi cơ gìa nua lên cao lấy lại cao độ, đổi hướng bay về miền Nam Vìệt Nam. Bốn chiếc dù quân đội Hoa Kỳ cũng biến mất trong những bụi cây trên các ngọn đồi tỉnh Sơn La.
Vài phút sau khi quân biệt kích đáp xuống miền Bắc Việt Nam, những ánh đèn hiệu chớp tắt, lóe lên đón chào bốn quân nhân biệt kích trong miền nam ra. Tiếp theo là những tiếng lên đạn súng trường, súng tiểu liên, tìm kiếm, truy lùng toán biệt kích xâm nhập.
Quân đội chính quy Bắc Việt tìm thấy xác một lính biệt kích nằm trên vũng máu. Anh ta vẫn còn sống, máy truyền tin đem theo rơi gần đó, không bị hư hại. Từ máy truyền tin quân đội Bắc Việt, lệnh từ bộ chỉ huy đơn vị biên phòng khu ực Tây Bắc truyền đi, ra lệnh cho lính Bắc Việt trải rộng ra truy lung số quân biệt kích còn lại đang lẩn trốn trong khu vực. Lính Bắc Việt đã nắm trong tay nhân viên truyền tin toán biệt kích cùng máy truyền tin, nhưng vẫn cần mật mã đê liên lạc.
Đinh Văn Anh, một Trung Sĩ trong quân đội VNCH, cùng với một biệt kích lẩn trốn được hai ngày trước khi bị bắt. Đinh Văn Anh lúc bị bắt vẫn còn cất giữ bảng mật mã liên lạc truyền tin của toán biệt kích Castor. Đơn vị biên phòng bắt giữ được tất cả, vấn đề còn lại tìm người “làm việc” với họ.
Mấy ngày sau khi nhẩy dù xuống miến Bắc giữa cơn mưa đạn của đơn vị biên phòng, Đinh Văn Anh phải đối diện với sĩ quan an ninh Bắc Việt, hai tay bị trói ra đằng sau, sợi dây siết thật chặt làm hai bàn tay người lính biệt kích gần như bị tê. Theo kiều điều tra của cộng sản, ngời bị bắt ngồi xổm hay ngồi bệt dưới đất, người hỏi cung ngồi trên ghế sau cái bàn nhỏ.
- Cho tôi biết, ông Chương đang ở đâu?
Người tù binh cố tìm trong đầu tin tức
về ông Chương nhưng tìm không ra câu trả lời. Đối với người hỏi cung, im lặng đồng
nghĩa có sự hiểu biết. Sự thật sẽ phơi bầy ra, sau khi đã lột được lớp vỏ bọc bên
ngoài. Người “hợp tác” không bị sứt mẻ (bị thương…) vẫn có giá trị cao hon. Tệ
thật, binh sĩ (biên phòng) nào đó nổ súng quá sớm (người lính truyền tin của toán
biệt kích bị thương nằm chờ chết).
- Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Ông Chương đang ở đâu?
-
Tôi… Tôi không biết chút gì về ông ta.
Câu trả lời không làm viên sĩ quan an
ninh Bắc Việt hài lòng.
- Anh có nhiệm vụ bắt liên lạc với ông Chương. Ông ta là ai và đang ở đâu?
-
Tôi không biết. Tôi không biêt ai tên là
Chương.
Mặc dầu không hiểu câu hỏi về nhân vật
(ông) Chương, mà quân nhân biệt kích Đinh Văn Anh thực sự không biết, anh ta vẫn
cảm thấy có điều gì không đúng, không ổn. Theo bản đồ, không ảnh và phần thuyết
trình lúc còn trong Saigon, toán biệt kích Castor sẽ nhẩy dù xuống một khu vực
rừng núi không có dân cư… Mặc dầu tọa độ bãi đáp tương đối an toàn, nhưng họ đã
đáp xuống giữa khu vực huấn luyện đơn vị điạ phương, bên ngoài một ngôi làng nhỏ.
Rõ ràng chuyến xâm nhập của toán biệt kích đã được biết trước (chào đón), và có
thể ngành an ninh miền Bắc còn biết nhiều hơn nữa. Tệ hơn nữa, cấp chỉ huy
trong Saigon, trao cho tất cả biệt kích trong toán mật mã xử dụng máy truyền
tin liên lạc, thay vì chỉ một mình người hiệu thính viên và trưởng toán biệt kích
được biết.
Toán biệt kích đầu tiên nhẩy dù ra miền Bắc Castor được dặn dò nhiệm vụ, thiết lập căn cứ kháng chiến và hệ thống gián điệp, sâu trong miền Bắc Việt Nam. Họ cũng được cho biết, sẽ đưa nhiều toán biệt kích khác nhẩy dù ra ngoài Bắc…và họ đã tin tưởng, tình nguyện vào đạo quân bí mật mà họ cho rằng đó là đạo quân “Cứu Thế” (the Crusade).
Thời gian không lâu, sau khi toán biệt kích Castor đã nhẩy dù xuống miền Bắc Việt Nam, nhân viên truyền tin Hoa Kỳ bắt được bức điện văn đầu tiên do toán biệt kích Castor gửi về. Khi giải mã xong, công điện báo cáo toán biệt kích đã xuống đúng mục tiêu và đang sửa soạn thi hành nhiệm vụ. Như cơ quan Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ (CIA) đã hy vọng, toán biệt kích Castor xin chỉ thị (nhiệm vụ) để hoạt động.
Nhân viên xử dụng máy truyền tin (có thể ai đó, vì mọi người trong toán đều được trao bản mật mã) không báo cáo sự kiện, phải đánh bức điện văn trước họng súng của nhân viên an ninh Bắc Việt. Anh ta cũng không thể báo cáo, có dấu hiệu địch đã biết trước chuyến đi của toán biệt kích Castor và kiên nhẫn chờ đợi. Hà Nội còn nhiều bí mật khác sẽ làm cho ông Trùm Xịa (CIA) trong Saigon, William Colby ngạc nhiên.
Câu chuyện này thực ra không bắt đầu với toán biệt kích Castor mà đã bắt đầu từ 20 năm trước với người đàn ông tên là Patti.
Bốn bóng đen nhẩy ra khỏi chiếc phi cơ, bung những cánh dù ra, từ từ đáp xuống cánh rừng có cây cối cối che phủ những ngọn đồi. Bốn quân nhân biệt kích toán Castor trở về nơi sinh thành, vùng đất quê hương của họ.
Trong buồng lái phi cơ, một viên sĩ quan Không Quân sau này sẽ nổi tiếng, Nguyễn Cao Kỳ kéo cần lái cho chiếc phi cơ gìa nua lên cao lấy lại cao độ, đổi hướng bay về miền Nam Vìệt Nam. Bốn chiếc dù quân đội Hoa Kỳ cũng biến mất trong những bụi cây trên các ngọn đồi tỉnh Sơn La.
Vài phút sau khi quân biệt kích đáp xuống miền Bắc Việt Nam, những ánh đèn hiệu chớp tắt, lóe lên đón chào bốn quân nhân biệt kích trong miền nam ra. Tiếp theo là những tiếng lên đạn súng trường, súng tiểu liên, tìm kiếm, truy lùng toán biệt kích xâm nhập.
Quân đội chính quy Bắc Việt tìm thấy xác một lính biệt kích nằm trên vũng máu. Anh ta vẫn còn sống, máy truyền tin đem theo rơi gần đó, không bị hư hại. Từ máy truyền tin quân đội Bắc Việt, lệnh từ bộ chỉ huy đơn vị biên phòng khu ực Tây Bắc truyền đi, ra lệnh cho lính Bắc Việt trải rộng ra truy lung số quân biệt kích còn lại đang lẩn trốn trong khu vực. Lính Bắc Việt đã nắm trong tay nhân viên truyền tin toán biệt kích cùng máy truyền tin, nhưng vẫn cần mật mã đê liên lạc.
Đinh Văn Anh, một Trung Sĩ trong quân đội VNCH, cùng với một biệt kích lẩn trốn được hai ngày trước khi bị bắt. Đinh Văn Anh lúc bị bắt vẫn còn cất giữ bảng mật mã liên lạc truyền tin của toán biệt kích Castor. Đơn vị biên phòng bắt giữ được tất cả, vấn đề còn lại tìm người “làm việc” với họ.
Mấy ngày sau khi nhẩy dù xuống miến Bắc giữa cơn mưa đạn của đơn vị biên phòng, Đinh Văn Anh phải đối diện với sĩ quan an ninh Bắc Việt, hai tay bị trói ra đằng sau, sợi dây siết thật chặt làm hai bàn tay người lính biệt kích gần như bị tê. Theo kiều điều tra của cộng sản, ngời bị bắt ngồi xổm hay ngồi bệt dưới đất, người hỏi cung ngồi trên ghế sau cái bàn nhỏ.
- Cho tôi biết, ông Chương đang ở đâu?
- Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Ông Chương đang ở đâu?
- Anh có nhiệm vụ bắt liên lạc với ông Chương. Ông ta là ai và đang ở đâu?
Toán biệt kích đầu tiên nhẩy dù ra miền Bắc Castor được dặn dò nhiệm vụ, thiết lập căn cứ kháng chiến và hệ thống gián điệp, sâu trong miền Bắc Việt Nam. Họ cũng được cho biết, sẽ đưa nhiều toán biệt kích khác nhẩy dù ra ngoài Bắc…và họ đã tin tưởng, tình nguyện vào đạo quân bí mật mà họ cho rằng đó là đạo quân “Cứu Thế” (the Crusade).
Thời gian không lâu, sau khi toán biệt kích Castor đã nhẩy dù xuống miền Bắc Việt Nam, nhân viên truyền tin Hoa Kỳ bắt được bức điện văn đầu tiên do toán biệt kích Castor gửi về. Khi giải mã xong, công điện báo cáo toán biệt kích đã xuống đúng mục tiêu và đang sửa soạn thi hành nhiệm vụ. Như cơ quan Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ (CIA) đã hy vọng, toán biệt kích Castor xin chỉ thị (nhiệm vụ) để hoạt động.
Nhân viên xử dụng máy truyền tin (có thể ai đó, vì mọi người trong toán đều được trao bản mật mã) không báo cáo sự kiện, phải đánh bức điện văn trước họng súng của nhân viên an ninh Bắc Việt. Anh ta cũng không thể báo cáo, có dấu hiệu địch đã biết trước chuyến đi của toán biệt kích Castor và kiên nhẫn chờ đợi. Hà Nội còn nhiều bí mật khác sẽ làm cho ông Trùm Xịa (CIA) trong Saigon, William Colby ngạc nhiên.
Câu chuyện này thực ra không bắt đầu với toán biệt kích Castor mà đã bắt đầu từ 20 năm trước với người đàn ông tên là Patti.
No comments:
Post a Comment